Thảo luận mở với các Đại sứ LGBT Mỹ: Di sản của bình đẳng toàn cầu

Khán giả của tôi là khoảng 1.000 sinh viên. Trường học của họ ở Cố đô Huế, Việt Nam, chuyên dạy những học sinh năng khiếu và tài năng, trong số đó có Hồ Chí Minh và cố Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Sau một bài trình bày ngắn, tôi nói rằng sẽ trả lời các câu hỏi bằng tiếng Việt hoặc  tiếng Anh. Các sinh viên đặt câu hỏi bằng tiếng Anh thật trôi chảy và hoàn hảo, rất lịch thiệp, thể hiện rằng sự thông thạo ngôn ngữ thứ hai của họ vượt trên tôi. Hầu hết các câu hỏi tập trung vào giáo dục, hay quan hệ song phương, hay những địa chỉ họ có thể tìm kiếm học bổng để học tập, nghiên cứu ở Hoa Kỳ.

Một phụ nữ trẻ hỏi rằng tôi sẽ khuyên gì một nữ diễn viên đầy hoài bão khi mà ước mơ của cô ấy khác với những gì cha mẹ cô mong muốn. Trong khi tôi biết rằng các sinh viên ở trường học đó gánh vác nhiều kỳ vọng của gia đình và thầy cô, tôi vẫn nói với cô ấy rằng cô phải hoạch định đường đi cho chính mình.

Một thiếu niên đứng dậy, thẳng thẳn nhìn tôi và hỏi rằng tôi đã bao giờ đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống hay sự nghiệp khi tôi thuộc giới tính thứ ba hay chưa.

Với cương vị là Đại sứ, tôi đã đối mặt với câu hỏi này một hoặc hai lần, nhưng chưa bao giờ trước một lượng khán giả lớn như vậy. Khi người thanh niên trẻ này có dũng khí để lên tiếng trước các bạn bè cùng trang lứa, bộc lộ bản thân với những câu hỏi trong tương lai, tôi nghĩ rằng cậu ấy xứng đáng nhận được câu trả lời chân thành và thẳng thắn.

“Khi tôi bắt đầu vào làm trong ngành Ngoại giao, chúng tôi có thể mất việc vì đã sai lầm”, tôi nói với anh ta. “Vì số lượng mang lại sức mạnh, chúng tôi đã tạo ra một nhóm, và chúng tôi thuyết phục Bộ Ngoại giao ngăn chặn phân biệt đối xử dựa trên khuynh hướng giới tính. Khi xã hội Mỹ ngày càng trở nên dễ chấp nhận hơn, chúng tôi đã yêu cầu gia đình của chúng tôi được đối xử với sự tôn trọng như những gia đình truyền thống khác”.

“ Ở Ấn Độ, tại một buổi chiêu đãi cấp cao, một phụ nữ tao nhã vận bộ quần áo của phụ nữ Hin-đu đã hỏi Clayton về vợ của anh. Clayton đã chỉ về phía tôi, nói rằng tôi là bạn đời của anh ấy. Bà ta mở to mắt, sau đó trả lời, “Anh đã sống cuộc sống của mình”.

“Trong một xã hội bảo thủ khác, một quốc gia với phần đông đạo Hồi lớn nhất thế giới, Tổng thống Inđônêxia mở quốc tiệc chiêu đãi bữa tối Tổng thống Obama và phu nhân. Hướng về phía trước, Clayton và tôi tìm tấm thiếp chỉ chỗ ngồi của chúng tôi. Một tấm thiếp có dòng chữ ‘Ted Osius, Phó Đại sứ’. Kế sát đó là: ‘Clayton Bond, bạn đời của Phó Đại sứ”.

“Kể từ khi tới Việt Nam, gia đình chúng tôi – một người da màu, một người da trắng, và một cậu con trai da nâu – chúng tôi đã nhận sự tiếp đón nồng hậu nhất. Nếu tôi có thể rút ra bài học kinh nghiệm, thì đó là tốt hơn hết hãy là chính bạn. Tôi không nghĩ hạnh phúc có thể đến bằng bất kỳ cách nào khác. Hãy là chính bạn”.

Có khoảnh khắc tĩnh lặng. Người thanh niên đặt câu hỏi trước đó đã cười lớn. Sau đó tiếng vỗ tay bắt đầu, và nó kéo dài một lúc lâu.